Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Vẩn vơ !

Ngũ thập tri thiên mệnh” Bây giờ tới chừng này tuổi mới nghiệm ra con người ta trong Xã hội có thể phân biệt ra 3 loại : Người biết tạo cơ hội cho mình Người được cơ hội đưa tới Người không biết tạo & cũng không được cơ hội dòm ngó chi hết ( hình như loại thứ ba này hơi bị nhiều ) Và dĩ nhiên mình thuộc loại thứ 3 đó. Thời gian ! nếu nhìn tới thấy lâu chứ ngoảnh lại thử coi nó giống như một cái chớp mắt vậy. Nhớ hồi nào đây mới tốt nghiệp ra trường đi làm cũng mộng mơ, cũng hoài bão lắm chứ và mình cũng đã cố gắng sống thật tốt để thực hiện những suy nghĩ của mình. Rồi những biến cố nó cứ lần lượt tới,hết việc này tới việc khác. Vèo một cái ! nó đưa mình từ một thằng SV mới ra trường đến với một môi trường hoàn toàn khác hẳn : TNXP. Đến giờ vẫn còn nhớ như in cái cảm giác vác ba lô đặt chân lên rừng, trước mặt là rừng, sau lưng là rừng, bên trái bên phải cũng là rừng. Một màu xanh pha lẫn bụi đỏ nhuộm ngút ngàn tầm mắt (không biết có ai trải qua cảm giác này chưa…? ).Chán vô cùng ! nhưng phải theo thôi vì không còn đường lùi, tự an ủi,trấn an : thôi ! tới đâu hay tới đó. Vậy mà hòa nhập hồi nào không hay ?!? đó là thời điểm mà báo chí,nghệ thuật..v.v..rồi ca ngợi TD như “ Ngọc trong đá “ của NV Nguyễn Đông Thức, “ Em ở NT em ra biên giới “ của NS TCS. Thực ra nó không đẹp đến như vậy đâu, nhưng chắc chắn một điều mà mình biết được khi tiếp xúc với họ (TNXP ) bất cứ là gì, là thành phần nào thì họ cũng là người đều có những nỗi niềm, những hoàn cảnh ngang trái của riêng mình. Chính nhờ những lần nói chuyện,những lần tiếp xúc mà mình học được nhiều điều và mình rất hãnh diện khi mình từng là TNXP. Thời gian trôi !Xuất ngũ, đi làm, chán ! nghỉ, thất nghiệp rồi lại đi làm, lại chán, lại nghỉ rồi lại đi làm. Công nhận cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền nó mạnh thiệt,nó cuốn phăng đi những mộng mơ của mình, cuốn phăng đi tuổi trẻ đầy hoài bão của mình. Để khi giật mình nhìn lại mình. Ôi thôi ! mình đã già rôi ư….!?! Bây giờ thì phải chịu thôi ! chỉ biết an phận với những gì mỉnh có và không còn trông đợi vào may mắn hay phép màu gì gì nữa cả...! có lẽ có một điều mà mình tự an ủi khi tuổi già ập tới đó là : nhìn đời với cặp mắt bao dung hơn. “ Ngũ thập tri thiên mệnh “ Ông bà mình quả nói đúng lắm thay ! Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét